Mình có hai đứa con mà tính tình đối ngược nhau. Một đứa có thể đưa ra lời khen tặng bất kể lúc nào, một đứa thì rất kiệm lời khen.
Hôm qua mẹ đi cắt tóc, vừa bước chân vào nhà là Hip đã hỏi: "Mẹ mới cắt tóc về à, trông mẹ xinh thế". Còn Nhi thì không phát hiện ra, cho đến tối trước khi đi ngủ, mẹ đi qua nàng lúc ấy đang mải chúi đầu vào cái máy tính bảng, ngẩng lên nàng bảo "Hình như mẹ mới cắt tóc thì phải". Mẹ mừng rỡ hỏi: "Đúng rồi, con thấy sao?". "Con thấy mẹ ngố ngố". Oạch!!! ... con gái làm mẹ rớt xuống hố rùi, hic hic
Giá như tính chúng đổi được cho nhau. Con gái mà cứng như vậy, mẹ chỉ lo con gái mẹ khổ. Cũng gần 40 năm trong cuộc đời, mình mới thấm thía câu các cụ dạy: "Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Còn nhớ ngày trẻ mới đi làm, mình cũng không có kinh nghiệm, không thấy được sự quý giá của những lời khen tặng. Thời ấy, mình nghĩ đấy là những lời nịnh hót giả tạo. Đó là suy nghĩ cứng nhắc và bồng bột của một thời tuổi trẻ, mà những va vấp sau đó đã giúp mình tỉnh ra. Ngày ấy, mình cứ tưởng chỉ suy nghĩ và cảm nhận của mình là đúng, mà không biết rằng mỗi góc của sự việc có thể đưa đến những cách nhìn khác nhau, việc đánh giá đúng sai chỉ mang tính chất tương đối. Giờ có vẻ con gái mình cũng đang có suy nghĩ giống thế. Làm sao cho con hiểu và không vấp phải những bài học mình đã đi qua? Nói như anh xã, tính ấy chỉ có trường đời mới dạy được, sau vấp ngã sẽ tự đứng lên?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét